Rồi một ngày ấu thơ ko còn…Đóa hoa tường vi xưa giờ chỉ là chợt nhớ…Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ giờ đã quên vườn xưa…Người lớn phải có những giấc mơ dữ dội lắm, cỡ như “đêm thấy ta là thác đổ”, để trở về với tuổi thơ, vui như bước chân về giữa chợ…
Em qua lâu rồi thời thơ ấu. Em chưa đến được với những giấc mơ để đêm thấy ta là thác đổ
Em qua lâu rồi thời trẻ con để mà giả vờ hờn dỗi, cố tình hờn dỗi vì được phép hờn dỗi. Em chưa đến được với cái tuổi để rộng lòng tha thứ, hay cứ mặc kệ mọi thứ và ” sống phải thật nhẫn tâm”.
Em qua lâu rồi cái tuổi cứ toét miệng ra cười- nụ cười rạng rỡ vô lo. Em lại chưa đến được cái tuổi cười nhưng là đang khóc đấy, nuốt nước mắt vào trong để mà cười.
Uhm, em thế đấy. Cứ dùng dằng, đứng một chân trong ngập ngừng, trong sợ hãi rằng em phải đặt cái chân đang co lên kia về phía nào mới là đúng đây. Mọi người bảo em là người mâu thuẫn nhưng mà ai mới mâu thuẫn đây khi mà: em đặt chân sang bên này thì bảo em sao cứ trẻ con mãi thế, nhí nhố quá, phải trưởng thành lên. Em đặt chân sang bên kia thì lại bảo em suy nghĩ nhiều quá, sao cứ phải nghĩ nhiều cho stress.
Hazzzzzzzzzzzzzzzz!!! Em có stress đâu, chỉ là không thể không nghĩ. Cho em hỏi cái: có ai sống mà ko nghĩ ngợi gì không?, trừ những kẻ vô cảm ko tâm hồn. Mà em thì có tâm hồn đấy chứ- ngập tràn cảm xúc là đằng khác. Em để blast và status: em vẫn như ngày xưa…Biết là ko trọn vẹn đâu nhưng là sự thật mà…
Em vẫn như ngày xưa đấy, hay nghĩ ngợi thế dù có thể ko mộng mơ và lãng mạn nữa rồi.
Em vẫn như ngày xưa đấy, cười nhiều, nói nhiều, “tiêu tốn calo nhờ cơ miệng”
Em vẫn như ngày xưa đấy, hay khóc dù có thể ko thường xuyên nhưng vẫn nhiều xúc cảm đến mức bật khóc( là bật khóc nhé, ko phải nhanh dần đều khóc đâu)
Em vẫn như ngày xưa đấy, nhiều bạn bè với những cuộc vui – ko bất tận nhưng cũng bận rộn lắm
Em vẫn như ngày xưa đấy, chỉ một mình với những ý nghĩ của riêng em, và viết…thói quen từ lâu lắm rùi…

Đấy, em vẫn là em của ngày xưa, có một chút khác lạ…thì em cũng đã công nhận từ đầu là ko trọn vẹn mà. Đọc status, bạn em bảo khác xưa thì có gì mà ko tốt. Đúng đấy, có gì mà ko tốt…Chỉ ko tốt khi em mâu thuẫn hoàn toàn với em ngày xưa. Chỉ ko tốt khi em lãng quên hoàn toàn em ngày xưa.
Mà tại sao, tại sao ai cũng đòi hỏi em phải cứ như ngày xưa, tại sao ai cũng đòi hỏi em cứ mãi như thế trong khi mà, nhìn xem này:
Cuộc sống, môi trường quanh em thay đổi
Thầy cô, bạn bè em thay đổi
Học vấn, nhận thức của em thay đổi
Tiền bạc, quần áo, giày dép em thay đổi
…………..Cả thế giới đang thay đổi
Sao bắt em dừng lại, sao bắt em remain mãi một chỗ, một thứ?????????? Có công bằng với em không???????? Có hơp lý với em ko??????????.
Đây này, em ko thay đổi nên mới nghĩ nhiều về lời mọi người. Em ko thay đổi nên mới ngồi đây mà viết những dòng này. Em ko thay đổi nên mới giã bày, mong mọi người hiểu em, yêu em mãi.
Và đây này, em thay đổi cho mà xem nhé. để nói rằng: kệ nhé, em ko buồn nữa đâu.Ai là bạn em sẽ hiểu em và chấp nhận em ngay cả khi em thay đổi. Ai ko hiểu thì em cũng chịu, em pó tay thôi, vì em là em. đâu là ai khác dc.
Uhm, bây giờ thì em mỏi chân rồi, em đặt chân xuống nhé. Em đặt bàn chân do dự của mình vào giữa vạch và tiến lên một bước. Em biết rồi, em ko thể lùi lại dc nhưng em cũng ko thể vội vàng. Em cứ bước theo hành trình thôi. Rồi sẽ có lúc em mơ thấy giấc mơ như đêm thấy ta là thác đổ và lại cũng có lúc em thấy mình trong mơ, cười như trẻ con dc kẹo…EM SẼ BÌNH MINH….
Chia sẻ:
Chia sẻ

Đăng nhận xét